Đức Phật dạy "Ai muốn tạo công đức thì phải quyết tâm xem đó là việc cần thiết"
Câu chuyện bắt đầu ở Vương Xá, liên quan đến tiên nữ Làjà.
Khi Tôn giả Ðại Ca-diếp ngụ ở hang Tiêu, Ngài nhập định bảy ngày, rồi xuất định. Quan sát bằng thiên nhãn những nơi sắp đi khất thực, Ngài trông thấy một phụ nữ canh giữ cánh đồng đang rang những bông lúa vừa gom được, và biết người này có niềm tin, khôn ngoan và tháo vát, sẽ được nhiều phúc báo.
Rồi Ngài đắp y, ôm bát đến đứng gần ruộng lúa. Bà thấy Ngài, phát tín tâm, toàn thân hoan hỷ, và nhanh nhẹn đi lấy gạo rang, trút vào bình bát, xong đỉnh lễ Ngài và ước nguyện:
- Bạch Tôn giả! Xin cho con được tham dự vào giáo pháp mà Ngài đã thấy.
Trưởng lão hứa khả. Tín nữ chào Ngài và trở về, lòng cứ nghĩ đến sự cúng dường cho Ngài. Nhưng khi tín nữ bước trên đường dọc theo ruộng lúa, đến chỗ có con rắn độc trước đây không cắn được Trưởng lão vì y vàng phủ kín chân, nó bò ra và cắn bà té sấp xuống đất, và bà đã chết trong tín tâm. Bà tái sinh lên cõi trời Ba mươi ba như người ngủ thức dậy, trong một thiên cung bằng vàng rộng ba mươi ba dặm, vóc dáng cao bằng ba phần tư dặm, mặc một thiên y dài mười hai dặm làm nội y và một thiên y bằng như thế làm ngoại y, với một ngàn thiên nữ tùy tùng. Cổng chính thiên cung trang hoàng, có treo một bình vàng đầy hạt lúa bằng vàng do công đức kiếp trước dâng gạo rang cho Trưởng lão Ðại Ca-diếp. Vì cũng thấy mình không chuyên cần, bà muốn phục dịch việc lớn nhỏ đối với Trưởng lão để được chắc chắn cứu độ.
Sáng sớm, bà đến phòng Trưởng lão quét dọn sạch sẽ với chổi vàng và đồ hốt rác bằng vàng, rồi đi lấy nước uống. Trưởng lão thấy thế cứ tưởng mấy người cận sự hay Sa-di làm. Vào ngày thứ hai, rồi ngày thứ ba thiên nữ cũng làm thế. Trưởng lão nhìn qua lỗ khóa khi nghe tiếng quét, thấy thân sáng chói của bà, ngạc nhiên hỏi:
- Ai đang quét đó?
Bà đáp:
- Chính con đây, Tôn giả! Nữ cư sĩ của Ngài, thiên nữ Làjà.
- Tôi không có nữ cư sĩ tên đó.
Bà kể lại mọi sự. Tôn giả không bằng lòng, bảo bà đi đi. Bà năn nỉ:
- Tôn giả, đừng xua đuổi con. Xin cho phép con hầu hạ Ngài để chắc chắn con được cứu độ.
Trưởng lão vẫn cương quyết:
- Thiên nữ, hãy đi ngay! E rằng về sau các Pháp sư được cầm quạt ngũ sắc và ngồi xuống, sẽ có lý do để nói có một thiên nữ đến hầu hạ và lấy nước cho Trưởng lão Ðại Ca-diếp. Ðừng đến đây nữa, hãy đi nơi khác!
Thiên nữ vẫn một mực nài nỉ. Thấy bà không chịu nghe lời mình, Ngài bảo:
- Bà chẳng biết chỗ của mình.
Và Ngài búng ngón tay tỏ vẻ khinh bỉ. Thiên nữ không dám ở lại, bay lên không, vòng tay cất tiếng:
- Tôn giả! Xin đừng hủy bỏ thành quả của con, hãy để con được cứu độ.
Rồi đứng yên giữa trời than khóc.
Đức Thế Tôn ngồi ở hương thất tại Kỳ Viên nghe được, liền phóng quang ảnh đến trước mặt thiên nữ bảo:
- Thiên nữ! Ðại Ca-diếp, đệ tử Ta, quả có bổn phận phải tự chế. Nhưng ai muốn tạo công đức thì phải quyết tâm xem đó là việc cần thiết, và thừa nhận tạo công đức là bổn phận duy nhất của mình. Thật vậy, đời này và đời sau chỉ có việc thiện đem đến hạnh phúc.
Rồi Ngài đọc Pháp Cú:
(118) Nếu người làm điều thiện,
Nên tiếp tục làm thêm.
Hãy ước muốn điều thiện,
Chứa thiện, được an lạc.
(Lược trích ấn phẩm: “Tích truyện Pháp cú”
Nguyên tác: "Buddhist Legends"
Eugène Watson Burlingame
Việt dịch: Thiền viện Viên Chiếu)
- 356
Viết bình luận