Đệ tử Phật Đệ nhất thần thông cũng không tránh được quả báo bất hiếu
Suốt cả cuộc đời hành đạo, Tôn giả Mục Kiền Liên đã dùng thần thông làm phương tiện giáo hóa. Bởi thế trong hàng tứ chúng, Tôn giả được suy tôn là bậc thần thông đệ nhất. Nhưng vì có thần thông mà Ngài bị hàng ngoại đạo oán thù và tìm cách đánh ngài đến tử thương. Đó là do nghiệp lực còn sót lại Ngài phải trả để vào vô dư Niết Bàn. Vào một thời kia, Đức Phật ngụ tại tinh xá Kỳ Viên, nước Xá Vệ, trong một kỳ giảng pháp có đề cập đến cái chết của vị Tôn giả Mục Kiền Liên như sau:
Một hôm trên đường đi hóa độ phương xa trở về, hai Ngài Xá Lợi Phất và Mục Kiền Liên bị bọn đồ đệ của Bảo-lặc-noa, thuộc phái Ni-kiền-tử (thường gọi là phái lõa hình) đem gậy gộc ra chặn đường gây sự. Bọn này hỏi Ngài Xá Lợi Phất: “Trong chúng chính mạng (tiếng tự xưng của phái lõa hình) có Sa-môn không?”. Vốn là bậc trí tuệ, đoán biết được ý đồ của Bảo-lặc-noa, Ngài Xá Lợi Phất nói: “Chúng chính mạng Sa-môn không, chúng Thích-ca Sa-môn có. Nếu A-la-hán còn tham ái là không có kẻ ngu si”. Không hiểu ý, tưởng đó là lời khen mình, họ để cho Ngài Xá Lợi Phất đi.
Bọn lõa hình lại hỏi Ngài Mục Kiền Liên giống như vậy. Với giọng đanh thép, Ngài Mục Kiền Liên đáp: “Trong chúng của các ông làm gì có Sa-môn”. Cho là giọng trịch thượng, bọn lõa hình tức giận, vác gậy gộc đánh Ngài Mục Kiền Liên. Tôn giả quán chiếu thấy, trong tiền kiếp của mình, có làm một việc ác, nên nay phải chịu nốt quả báo còn sót lại. Thế nên, Tôn giả không trốn tránh cũng không dùng thần thông để ẩn hình. Ngài để bọn lõa hình đánh đập tàn nhẫn, ngã xuống bất tỉnh. Bọn cướp tưởng Tôn giả đã chết, bỏ đi. Nhưng nhờ sức thần thông nhập định, Ngài chỉ vận dụng thiền lực tập trung sức mạnh tinh thần điều hợp với thể chất, rồi tái hiện thân thành như cũ. Tôn giả Mục Kiền Liên cố gắng đem tấm xương thịt đầy thương tích đến yết kiến đức Phật lần cuối cùng. Với tâm cung kính chân thành nhất, Tôn giả đi nhiễu xung quanh Đức Phật ba vòng theo chiều tay phải, rồi lên núi Kỳ Xà Lê nhập Niết-bàn.
Các vị Tỳ kheo tiếc thương Tôn giả mới đến bạch Phật, thưa hỏi tại sao một vị tu sĩ giới đức cao dày như Tôn giả Mục Kiền Liên mà phải chết thê thảm như thế. Đức Thế Tôn dạy rằng:
"Trong một tiền kiếp, Mục Kiền Liên có phạm tội bất hiếu với cha mẹ, nên kiếp này, trước khi nhập Niết bàn, phải trả nốt quả báo xấu đó. Thuở ấy, cha mẹ của Mục Kiền Liên đều mù loà, sống nhờ con phụng dưỡng. Mục Kiền Liên thờ phụng cha mẹ rất là hiếu thảo. Đến khi có vợ, Mục Kiền Liên nghe lời nói ra nói vào của vợ, mới dẫn cha mẹ vào rừng, và dàn cảnh làm như hai cụ già bị bọn cướp giết chết. Vì tội ác đó, Mục Kiền Liên phải đọa vào điạ ngục A tỳ trong nhiều đời; đến nay vào đời cuối cùng còn phải chết vào tay bọn cướp, để trả nốt quả báo cuối cùng".
Rồi Đức Phật mới nói kệ như sau:
Dùng đao trượng đập tơi bời,
Hại người vô tội, với người tay không,
Sớm muộn chi, khó lòng tránh thoát
Một trong mườì quả ác, kể ra:
Một là nhức nhối rên la;
Hai là tai biến, ba là bị thương;
Bốn là mất trí, thường lú lẫn;
Năm là bị lận đận vua quan;
Sáu là trọng tội vu oan;
Bảy là thân quyến, họ hàng ly tan;
Tám là bị tiêu tan tài sản;
Chín là phải chịu nạn hoả tai;
Mười là khi bỏ hình hài,
Sa vào điạ ngục, biết ngày nào ra.
(Kinh Pháp Cú, Phẩm Hình phạt, Kệ số 137 - 140)
(Nhóm ĐBT biên soạn)
- 1981
Viết bình luận