Sự hộ trì của Đức Lục Độ Mẫu Tara trong suốt cuộc đời Bồ tát Tịch Thiên | Đại Bảo Tháp Mandala Tây Thiên | Đại Bảo Tháp | Đại Bảo Tháp Tây Thiên

Sự hộ trì của Đức Lục Độ Mẫu Tara trong suốt cuộc đời Bồ tát Tịch Thiên

Bồ tát Tịch Thiên đản sinh tại thành phố Saurastra, phương bắc của Bồ Đề Đạo Tràng (Bodh Gaya). Ngài là con trai Vua Kushalavarma và Hoàng Hậu Vajrayogini.

Từ thuở ấu thơ, hoàng tử trẻ Shantivarman (tên của Ngài lúc sinh) đã hiển lộ tài năng đặc biệt trong tất cả các lĩnh vực kiến thức. Khi mới 6 tuổi, Ngài gặp một đạo sĩ du già và thọ nhận quán đỉnh cùng các giáo pháp tu tập của Đức Trí Tuệ Văn Thù (Manjushri). Khi tu tập pháp này, Ngài đã có nhiều linh kiến và trực tiếp thụ nhận nhiều giáo pháp từ Đức Văn Thù.

Hoàng tử Shantivarman là người thừa kế ngôi vua; vì thế, khi thân phụ Ngài qua đời, lễ đăng quang cho Ngài được chuẩn bị kỹ lưỡng. Vào ngày trước lễ đăng quang, Đức Văn Thù thị hiện ra trước Hoàng tử trong một linh kiến. Đức Văn Thù ngồi trên một ngai vua và nói: “Ghế này thuộc về ta, bởi vì ta là thầy của Hoàng tử. Cả hai chúng ta ngồi trên cùng một ngai vua là không hợp lí”.

Cũng đêm hôm đó, Đức Tara thị hiện trong hình tướng thân mẫu của Hoàng Tử. Bà rót nước nóng trên đầu Hoàng Tử và nói: “Vương quyền thì giống như nước nóng của các địa ngục: đó là tình huống Hoàng Tử sắp đi vào”. Khi Hoàng tử thức dậy, Ngài thấy vương quyền sắp tới của Ngài là một cây độc và vội vã rời khỏi vương quốc.

Hai mươi mốt ngày sau khi rời khỏi vương quốc, Hoàng Tử cảm thấy rất khát nước, và đi tìm nước. Ngài tìm thấy một con suối ở giữa rừng, nhưng đúng lúc Ngài sắp uống thì một cô gái xuất hiện và khuyến thỉnh Ngài không nên lấy nước đó bởi vì nước có chất độc. Nàng đưa cho Ngài nước thanh tịnh để uống cho hết khát, và dẫn Ngài tới một đạo sĩ du già sống trong rừng. Vị đạo sĩ này ban gia trì cho Ngài và truyền dạy Ngài giáo pháp. Vị đạo sĩ chính là hóa thân của Đức Văn Thù và cô gái là hóa thân của Đức Tara.

Khi rời khu rừng, Hoàng Tử đem theo ngài một thanh kiếm gỗ, nêu biểu cho thanh kiếm trí tuệ của Đức Văn Thù. Ngài du hành tới đại học Nalanda. Tại đây, Ngài thọ giới Tỳ kheo từ Viện Trưởng Jayadeva và được đặt pháp danh là Tịch Thiên (Shantideva). Trong những ngày tu học ở Nalanda, Ngài thọ nhận nhiều giáo pháp từ Đức Văn Thù và thực chứng tất cả tinh yếu của cả Kinh tạng và Mật Tạng. Nhìn từ bên ngoài, các bạn đồng tu thấy Ngài chỉ làm mỗi việc là ngày ăn cơm 5 lần, không làm việc, không học hành, không thiền định. Do chuyện này, vài nhà sư đặt tên Ngài là Bhu-Su-Ku, nghĩa là “Kẻ chỉ ăn, ngủ và bài tiết”.

Do không có năng lực thiên nhãn thông, nên họ không nhận biết mức độ thực chứng của Ngài và đàm tiếu với nhau rằng: “Chẳng bao giờ thấy Tịch Thiên văn, tư, tu gì cả theo như nhiệm vụ của một người xuất gia. Ông ta nên bị trục xuất khỏi tự viện”.  Nhưng vì thấy khó làm cho Tịch Thiên bị trục xuất, họ quyết định công khai làm nhục Ngài, để cho Ngài tự ý rời tự viện. Kế hoạch của họ là yêu cầu mỗi nhà sư tụng đọc Kinh Pratimoksha (Kinh Ba-la-đề-mộc-xoa; Kinh Biệt Giải Thoát). Họ nghĩ rằng Tịch Thiên sẽ không có khả năng làm việc này, và như vậy Ngài sẽ bị xấu hổ mà tự ý ra đi.

Lúc mới đầu, Ngài Tịch Thiên từ chối. Nhưng do họ cứ khăng khăng yêu cầu, Ngài bảo họ rằng Ngài sẽ tụng đọc nếu họ tạo cho Ngài một pháp toà. Họ đồng ý điều này ngay và dựng một pháp toà rất cao mà không có bất kì thềm bậc nào cả, nghĩ rằng Ngài sẽ không có cách nào lên ngồi lên pháp tòa. Khi Ngài Tịch Thiên đi tới pháp tòa, Ngài đưa một bàn tay ra, ấn nó xuống với năng lực diệu kì, và lên ngồi trên pháp toà một cách dễ dàng. Ngài từ tốn hỏi các nhà sư là họ muốn Ngài trùng tuyên một bản kinh đã được trùng tuyên trước đây hay một bản mà trước đây họ chưa được nghe đến. Họ trả lời rằng họ muốn nghe Ngài trùng tuyên một bản chưa từng nghe trước đây.

Ngài bắt đầu trùng tuyên Bồ đề hành luận. Khi Ngài giảng tới chương thứ chín, nói về trí tuệ siêu việt, giải thích tri kiến thâm mật về Tính không, Ngài bay lên cao. Sau một lúc thì thân Ngài biến mất và hội chúng chỉ còn nghe âm điệu du dương và Ngài chấm dứt tác phẩm với mười chương.Tất cả mọi người bấy giờ mới biết Tịch Thiên là một vị Phật. Lúc này họ biểu lộ lòng thành kính thì Ngài đã biến mất và không còn trở lại Nalanda nữa. Bạn đồng tu của Ngài Tịch Thiên đã đạt được mục đích của mình, nhưng họ hối tiếc xiết bao. Họ tìm lại trong phòng Ngài thì chỉ thấy hai cuộn Kinh, đến ngày nay vẫn còn lưu truyền.

Tác phẩm Bồ đề hành luận của Ngài ngày nay vẫn được nhiều người nghiên cứu và nhiều kẻ tầm đạo trên khắp thế giới học thuộc lòng.

(Lược trích ấn phẩm “Tiểu truyện về Ngài Tịch Thiên”

Nguyên tác: Indian Buddhist Pandits from “The Jewel Garland of Buddhist History”

Việt dịch: Đặng Hữu Phúc

NXB Dharamsala, 1985)

 

 

 

Viết bình luận

Chúc mừng năm mới
Copyright © 2015 daibaothapmandalataythien.org. All Rights Reserved.
Xã Đại Đình, huyện Tam Đảo, tỉnh Vĩnh Phúc. Email: daibaothapmandalataythien@gmail.com

Đăng ký nhận tin mới qua email
Số lượt truy cập: 6413549
Số người trực tuyến: