Cảm ứng gia trì của chư Phật luôn quanh ta
Đức Phật Thích Ca cũng như chư Phật, chư Bồ tát vẫn đến với cuộc đời này trong tất cả các hình tướng theo tâm nguyện của các Ngài để hộ trì và thức tỉnh chúng sinh. Cho nên xung quanh chúng ta luôn có Phật và Bồ tát. Chỉ có điều do thiếu đức tin chí thành và vô minh che chướng, chúng ta không đồng thanh tương ứng đồng khí tương cầu được với các Ngài.
Trong kinh Phổ môn có nói, nếu đáng hiện Bà La môn Đức Phật hiện Bà la môn, đáng hiện cư sĩ Ngài hiện cư sĩ, đáng hiện đồng nam Ngài hiện đồng nam, đáng hiện đồng nữ Ngài hiện đồng nữ, đáng hiện thân nào Ngài sẵn sàng thị hiện thân ấy. Hạnh nguyện của tất cả các chư Phật đều như vậy. Chưa bao giờ cuộc đời này vắng bóng Đức Phật cả, chỉ có điều bạn có đủ đức tin hay không. Chỉ cần tâm bạn thành kính tha thiết hướng vào con đường tâm linh, chắc chắn các Ngài luôn bên cạnh chúng ta, xung quanh chúng ta sẽ có các bậc Thầy dẫn dắt chúng ta. Các bậc Thầy ấy chính là Phật.
Câu chuyện về cảm ứng năng lực của lòng từ bi
Bồ tát Vô Trước
Ngài Vô Trước là vị tổ rất nổi tiếng hoằng truyền pháp Duy thức học do Đức Phật Di Lặc khai sáng. Ngài Vô Trước phát nguyện lên núi nhập thất để được hạnh ngộ và thọ pháp từ Đức Phật Di Lặc. Tu tập nhập thất trên núi ba năm nhưng không thấy Đức Phật Di Lặc đâu, Ngài đi xuống núi. Trên đường xuống núi, Ngài gặp một người đang cầm một chiếc khăn mỏng phất lên tảng đá. Ngài hỏi người đó đang làm gì và người đó trả lời rằng: “Tảng đá này đang che ánh nắng mặt trời chiếu vào nhà tôi, cho nên tôi phất như thế này để cho nó mòn đi và như vậy ánh nắng mặt trời mới có thể chiếu được vào nhà của tôi”. Ngài Vô Trước nghĩ người này đúng là vô minh, phất tấm vải mỏng như thế kia thì bao giờ cho mòn được tảng đá. Đi được một đoạn, Ngài nghĩ lại, tại sao người đời làm việc vô nghĩa như vậy mà người ta vẫn kiên trì, trong khi mình mang tâm nguyện vì mục đích lý tưởng cao cả thì lại bỏ dở chừng. Ngài bèn quay trở lại, quyết định nhập thất tiếp.
Sau ba năm tu tập vẫn chưa được diện kiến Đức Phật Di Lặc, Ngài lại xuống núi. Lần này xuống núi Ngài nhìn thấy một người đang ngồi mài một cục sắt. Ngài hỏi người đó đang làm gì và anh ta trả lời rằng: “Con tôi đang ốm. Tôi rất cần một cái kim để châm cứu cho nó. Bây giờ tôi phải mài cục sắt này thành kim để châm cứu”. Ngài nghĩ trong bụng nếu cục sắt mài thành kim thì chắc gì đã kịp cứu sống người bệnh. Đi được một đoạn, Ngài lại nghĩ, người đời có đức kiên trì lớn như vậy huống hồ mình tu hành vì lý tưởng cao quý, tại sao mình lại nản chí? Thế rồi Ngài quyết định quay trở lại nhập thất tiếp sáu năm nữa.
Sáu năm trôi qua, Ngài vẫn chưa thấy Đức Phật Di Lặc. Lần này, Ngài nhất quyết không quay trở lại nữa. Lúc xuống núi, Ngài gặp một con chó ghẻ bên vệ đường, trên mình lở loét và rất nhiều con bọ bò lúc nhúc. Ngài dừng lại và tìm cách rửa vết thương cho con chó. Nhưng nếu dùng nước rửa thì có thể sẽ giết chết các con trùng, còn nếu dùng tay bắt thì sẽ khiến con chó vô cùng đau đớn. Vì vậy Ngài nghĩ ra cách dùng lưỡi để liếm vết thương cho con chó, vừa không sát hại các con bọ mà cũng không làm cho con chó bị đau. Ngay khi vừa cúi xuống để dùng lưỡi liếm vết thương, Ngài bỗng nghe thấy tiếng cười vang hoan hỷ của Đức Phật Di Lặc thị hiện trước mặt.
Đạo sư Vô Trước có ý trách rằng tại sao suốt mười hai năm liền Ngài đã không ngừng cầu nguyện mà Đức Phật Di Lặc vẫn không thị hiện. Đức Phật Di Lặc liền cười nói: “Trong mười hai năm qua, ta chưa lúc nào rời bỏ con. Kể từ khi con phát nguyện muốn được hạnh ngộ và thọ pháp với ta, ta chưa từng rời con nửa bước, nhưng vì nghiệp chướng vô minh che mờ nên con không thể thấy được ta. Nhờ mười hai năm nhập thất tu tập, nghiệp chướng đã giảm nên con có thể nhìn thấy ta trong hình tướng của một con chó ghẻ. Và nhờ năng lực của lòng từ bi, của tình thương vô điều kiện khi con định giúp con chó bằng chính lưỡi của mình đã giúp con tiêu trừ ám chướng vô minh cuối cùng để con có thể thấy được ta”.
Câu truyện này là minh chứng để bạn thấy rằng Đức Phật chưa từng rời chúng ta nửa bước. Cho dù bạn không thấy được các Ngài, các Ngài vẫn ở bên cạnh âm thầm nâng đỡ bạn. Chỉ vì nghiệp chướng ngăn che mà bạn nghĩ rằng các Ngài đang ở rất xa. Đức Phật Thích Ca đã nhập Niết bàn trên 2.600 năm về trước nhưng Ngài chỉ nhập Niết bàn và thị hiện Niết bàn để dạy cho chúng sinh về quy luật của vô thường. Còn chư Phật và Bồ Tát luôn tự tại với sự tái sinh nên các Ngài liên tục quay trở lại cuộc đời, hòa nhập với cuộc đời để cứu độ chúng sinh. Vì vậy, hãy tin tưởng rằng chư Phật vẫn luôn luôn ở bên cạnh chúng ta và không bao giờ từ bỏ hạnh nguyện cứu độ chúng sinh của các Ngài.
Trong Kinh dạy rằng giáo pháp của Đức Phật Thích Ca thời Chính pháp tồn tại được 500 năm, thời Tượng pháp được 1.000 năm, và thời Mạt pháp được 10.000 năm. Sau đó giáo pháp của Đức Phật Thích Ca chấm dứt. Chấm dứt có nghĩa là tất cả chúng sinh không bao giờ biết đến Tam bảo. Do nghiệp của chúng sinh trong từng thời kỳ, nên phải hàng tỷ tỷ kiếp sau Đức Phật di Lặc mới ra đời. Bây giờ giáo pháp của Ngài đã trải qua 2.600 năm, trong 500 năm chính pháp, 1.000 năm Tượng pháp, và đã 1.100 năm thời mạt pháp, vậy chúng ta còn 8.900 năm nữa. Thời gian này chỉ bằng 18 ngày của địa ngục. Với tội nhẹ nhất, 1 ngày 1 đêm ở địa ngục bằng 500 năm ở cõi trần. Càng địa ngục nặng thì số năm càng dài hơn. Nếu lỡ tạo ác nghiệp mà bị đoạ xuống địa ngục, mới được 18 ngày thì đã nghe trời đất rung chuyển bởi vì giáo pháp của Đức Phật Thích Ca hoàn toàn diệt trên thế gian. Bởi vậy, bạn hãy coi đây là cơ hội hy hữu của kiếp người để tu tập, đừng hẹn đến kiếp sau!
- 1276
Viết bình luận