Hà Nội: Tư Mã Văn Tuyên
Hà Nội: Tư Mã Văn Tuyên
Tư Mã Văn Tuyên rất tin Phật pháp. Năm Nguyên Gia thứ chín có tang mẹ. Người em trai rất tốt cũng bị mất. Sáng ngày rằm bỗng thấy thân hình em trai hiện ra trên giường thờ, không khác gì lúc còn sống. Văn Tuyên bèn ướm hỏi rằng: “Chú lúc sinh thời tu hành mười điều thiện, nếu cứ như lời ở trong kinh đã nói lẽ ra phải được sinh lên cõi Trời hoặc thác sinh làm người, chứ sao lại sinh vào trong đám quỷ đói?”. Hình kia bèn trầm ngâm lúng túng, im lặng không đáp. Ngay tối hôm đó, Văn Tuyên nằm mơ thấy người em trai về nói: “Vì lúc sống làm điều thiện nên được sinh ở cõi Trời, còn quỷ ở trên giường thờ chỉ là ma quái mà thôi, chứ không phải là thân em. Sợ anh nghi ngờ trách móc nên phải về thưa với anh!”. Sáng hôm sau, Văn Tuyên thỉnh tăng đến tụng kinh Lăng Già tam muội, rồi sai người lùng bắt ma quỷ. Quỷ bèn chạy trốn vào dưới gầm giường, rồi lại chạy ra khỏi cửa, hình dáng rất xấu xí dữ tợn khiến cả nhà đều sợ hãi, phải quát mắng chửi rủa mà đuổi đi. Quỷ bèn nói: “Tôi đến xin ăn đấy thôi!”. Thế rồi mãi mấy ngày sau mới chịu đi.
Ít lâu sau trên giường thờ của bà mẹ có một con quỷ da dẻ đỏ gay, thân rất to lớn. Con trưởng của Văn Tuyên là Hiến Tô cùng với quỷ điều qua tiếng lại đối đáp đâu ra đấy, lúc đầu tuy có chờn nhưng sau rồi cũng quen. Quỷ cũng trở nên thân mật gần gũi, ra vào ăn ở gần như người nhà. Bấy giờ chuyện này lan truyền ầm ĩ ở trong kinh thành. Người kéo đến xem chật cả cửa ngõ. Lúc đó có vị tăng ở chùa Nam Lâm cùng với vị tăng ở chùa Linh Vi là Xá Sa môn cùng quỷ truyện trò rôm rả. Quỷ nói: “Kiếp trước từng ở địa vị cao sang, vì phạm nhiều tội ác, bị quả báo chưa hết nên phải làm thân quỷ này. Năm ngoái là năm Dần có bốn trăm bọn quỷ đi gây dịch rất lớn, chỗ nào mà bị đều rất nặng nề, chỉ không quấy nhiễu đạo dân mà thôi. Nhưng bọn chúng đã làm quá nhiều những việc ngang ngược, lạm dụng uy quyền, tác oai tác phúc, cho nên tôi được sai đến để giám sát bọn chúng”. Vị tăng cho quỷ thức ăn. Quỷ nói: “Tôi tự có lương, không được ăn thứ đó!”. Xá hỏi: “Quỷ biết nhiều, vậy có biết tôi sinh ra từ đâu không? Và vì nguyên nhân gì mà tôi làm đạo nhân?”. Đáp: “Từ trong giống người mà ra. Còn nhân duyên xuất gia chính là thệ nguyện của bản thân ngài!”. Hỏi quỷ về các lẽ tồn vong sinh tử, quỷ đều đối đáp trôi chảy và đều có những điều linh nghiệm. Những điều đối đáp đó điều mục rất nhiều cho nên không ghi vì sẽ rườm. Xá hỏi: “Người, quỷ khác đường, người đã chẳng cầu thực, vậy vì sao mà còn nấn ná lại?”. Quỷ đáp: “Ở vùng này có một cô gái nằm trong số phải bắt nhưng vì cô ta giữ được giới tinh cần nên khó thể bắt được. Gần đây nấn ná chính vì lẽ đó. Quấy quả chủ nhân rất là áy náy”. Từ đó về sau không hay hiện hình, những lần đến thăm sau này chỉ nghe thấy tiếng mà thôi. Bấy giờ là vào năm Nguyên Gia thứ mười. Tới ngày 28 tháng 3, quỷ nói với Văn Tuyên rằng: “Tạm đến ở nhờ mà cả nhà ông làm phúc được vì nể như vậy, làm sao mà nấn ná mãi được”. Hiến Tổ nói: “Tha hồ ở nhờ, nhưng cớ sao quỷ lại chiếm cả giường thờ tổ tiên người ta như vậy?”. Đáp: “Những người đã quá cố của nhà anh, người nào người nấy đều có chỗ sở thuộc cả rồi, giường thờ này chỉ là để không nên tôi mới tạm ở nhờ”. Thế rồi quỷ từ biệt ra đi.
Nguyên chú:
Năm Thiên Khải thứ ba, Tán này mười ba tuổi. Thôn Mã Cương, huyện Thuận Đức có Lương Niệm Tân cùng với em trai và con rể cùng ở trong ngõ Đinh Ốc trong thành Dương Giang và đều cùng làm lính thủy quân. Lúc đó có mấy trăm thuyền giặc ở Phúc Kiến đến uy hiếp cảng Dương Giang. Điều thuyền binh năm huyện ra đánh dẹp, số trái luật bị giết và số bị chết đuối có đến mấy ngàn vạn người. Ngày hôm sau kéo quân về thì thấy mất bọn Tân. Vợ Tân liền thỉnh đạo sỹ cầm phướn nói: “Rất nặng!”. Đạo sỹ nói: “Tuần bảy ngày đầu sẽ quay về giết!”. Con gái Tân sàng tro để dưới giường thờ, lấy chiếu quây kín để nghiệm xem thực hư ra sao. Sáng sớm hôm sau Tán tôi cũng đến xem thì thấy trên đó toàn là dấu chân dê. Đạo sỹ nói: “Thế là đi lạc vào nẻo súc sinh rồi!”. Năm sau ba người bọn Tân từ Phúc Kiến lần đường xin ăn về.
Qua đó mới nghiệm thấy rằng: Quỷ phần nhiều là lừa lọc, giả vờ hiện lên đủ loại hình dáng biến hóa để được ăn uống. Song người chết rồi thì thần nhập vào sáu nẻo. Kẻ sinh lên nẻo Trời thì có cơm áo tự nhiên, người thấy mùi tạp thực ngũ cốc của nhân gian thì thấy uế khí xông lên đến bốn mươi vạn dặm. Kẻ sinh lên nẻo người, nẻo súc sinh lúc nhập thai thì hình và thần phải xa cách, làm sao có thể quay về được?. Chỉ có một nẻo quỷ là có thể quay lại nhưng có kẻ cai quản chẳng được tự do. Dù cho việc thụ sinh chưa được định thì thân trung ấm cũng chỉ nuôi thân bằng hương, không ăn giả thực (tức thức ăn của người) và cũng chẳng biết là sẽ tới nẻo nào. Chỉ khi nào nghiệp báo đã định thì mới đến chỗ thụ sinh mà đầu thai. Ngày nay thế tục đặt bài vị trên bàn thờ phần nhiều chỉ là chỗ để cho quỷ cầu thực giả làm hình người thân hoặc để cho ma quỷ theo đạo sỹ, đồng cốt đến kiếm ăn, đến nỗi khiến vợ con thân thuộc của người quá cố hoặc mừng rỡ hoặc sợ, sinh ra buồn khổ vô cớ.
- 186
Viết bình luận