Cúng tế cỗ mặn linh đình - Vong linh chẳng được ăn mà càng thêm tội
Sỹ Nhân: Họ Lương
Thời Tề có một sĩ nhân họ Lương nhà rất giàu có, lúc sắp mất đã bảo vợ rằng: “Nô lệ, ngựa nghẽo mà ta yêu thích lúc bình sinh cùng các thứ đồ vật đã được sử dụng lâu ngày, rất vừa ý ta, khi nào ta chết thì dùng các thứ đó chôn theo ta. Nếu không thì chẳng có thứ gì để mà cưỡi cả”. Tới lúc chết, người nhà lấy bao tải đựng đất đè chết nô lệ. Còn ngựa thì vẫn chưa giết.
Người nô lệ đó chết đã bốn ngày nhưng lại hồi tỉnh, sống lại và kể rằng: “Giữa lúc chẳng biết là mình đi đâu thì thấy bỗng tới cửa quan phủ, bị người gác cửa giữ lại, phải ngủ ở cửa một đêm. Sáng sớm mai thấy ông chủ vừa quá cố bị cùm, có lính canh giữ, đi vào dinh quan. Chủ thấy người nô lệ đó bèn hỏi: “Ta cứ tưởng rằng người chết được sử dụng nô tỳ, cho nên mới dặn lại là phải gọi ngươi. Nay ai nấy phải tự chịu khổ hoàn toàn không có liên quan gì với nhau. Nay ta sẽ bẩm quan tha cho ngươi ra”. Nói xong liền đi vào. Nô lệ đứng ngoài ở chỗ kín nhòm vào thì thấy quan hỏi người canh giữ Lương rằng: “Hôm qua ép được bao nhiêu mỡ”. Đáp: “Được tám đấu”. Quan truyền: “Đem đi ép lấy thêm một hộc sáu đấu nữa”. Thế là chủ bị mang đi ép mỡ, cuối cùng không nói năng gì được!”.
Sáng sớm mai lại tới, có vẻ thiện ý, bảo với người nô lệ rằng: “Ta sẽ bẩm giúp ngươi rồi lại vào dinh quan. Quan hỏi: “Có ép được mỡ không?”. Đáp: “Không được!”. Quan hỏi: “Vì sao?”. Viên chủ sự nói: “Sau khi người này chết ba ngày, người nhà đã thỉnh Tăng làm lễ cầu siêu cho rồi. Cho nên lúc đó mỗi khi tiếng kinh kệ, cần sắt lại gẫy, cho nên không ép được mỡ”. Quan phán rằng: “Thế thì hãy tạm mang đi!”. Viên chủ sự bẩm quan: “Xin quan thả người nô lệ”. Quan liền ra lệnh thả thế là chủ và tớ đều ra khỏi cửa.
Người chủ bảo nô lệ chuyển lời nhắn vợ rằng: “Nhờ các người chăm làm lễ cầu siêu cầu phúc mà ta được miễn nỗi khổ lớn. Nhưng vẫn còn chưa thoát. Vậy phải in kinh, đúc tượng cứu độ cho ta thì may ra mới được thoát hẳn. Từ nay về sau đừng cúng tế nữa, đã chẳng được ăn mà càng thêm tội!”. Nói rồi từ biệt. Cuối cùng người nô lệ đó đã được sống lại và kể lại hết đầu đuôi với nhà chủ. Nhà chủ đúng ngày đó liền làm lễ cầu siêu. Thế rồi dốc cả nhà để truy phúc, và tu tập hạnh nghiệp.
(Trích ấn phẩm "Lục đạo tập"
Tác giả: TT. Thích Viên Thành
Nguồn: NXB Hải Phòng)
Nguyên chú:
1. Truyện này có xuất xứ từ sách Minh Báo Thập dị.
2. Nay có người nào theo lệ tuẫn táng, đọc bài này thì nên tỉnh ngộ để tránh cho người khác bị chết oan và tự chuốc thêm tội nặng.
Tham khảo thêm
- 1272
Viết bình luận